Câu
6: Vì sao Hồ Chí Minh nói: “Đạo đức là cái
gốc của người cán bộ cách mạng”?
Sau cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã sớm thấy nguy cơ đối với Đảng cầm quyền, không những là “bệnh
quan liệu hách dịch, vênh váo lên mặt quan cách mệnh”, “đè đầu cưỡi cổ dân” mà
cả nhiều thói xấu khác, rất dễ nảy sinh trong cán bộ, dảng viên, nhất là trong
những người có chức, có quyền, như bệnh địa vị, công thần, cục bộ địa phương,
bè phái; cái thói chỉ lo ăn ngon, mặc đẹp..., lo chiếm của công làm của tư, lợi
dụng địa vị và công tác của mình mà buôn bán phát tài, lo việc riêng hơn việc
công...
Rõ ràng khi cách mạng đã giành được chính quyền và khi
từ chiến tranh chuyển sang hòa bình xây
dựng, những yêu cầu về đạo đức đối với cán bộ, đảng viên càng đòi hỏi phải tăng
cường rèn luyện và tu dưỡng để đáp ứng với yêu cầu nhiệm vụ mới. Do đó, Chủ
tịch Hồ Chí Minh càng quan tâm hơn đến công tác xây dựng Đảng về đạo đức cách
mạng. Trước lúc đi xa, Người viết trong Di chúc: “Đảng ta là một Đảng cầm
quyền. Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng; thật
sự cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư. Phải giữ gìn Đảng ta thật trong
sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, người đầy tớ thật trung thành của nhân
dân”. Lời căn dặn cuối cùng của Người đã nói vắn tắt cái điều cốt tử nhất trong
xây dựng Đảng cầm quyền, nó quyết định vận mệnh của Đảng, của Nhà nước, vận
mệnh của cả chế độ- đó là đạo đức cách mạng. Theo Người, đạo đức là cái “gốc”
của người cách mạng. Người nói thật dễ hiễu, nhưng là cả một chân lý tuyệt đối:
“Cũng như sông thì có nguồn mới có nước, không có nguồn thì sông cạn. cây phải
có gốc, không có gốc thì cây héo. Người cách mạng phải có đạo đức, không có đạo
đức thì dù tài giỏi mấy cũng không lãnh đạo được nhân dân”.
Có đạo đức cách mạng thì khi gặp khó khăn, gian khổ,
thất bại cũng không sợ sệt, rụt rè, lùi bước. Vì lợi ích chung của Đảng, của
cách mạng, của giai cấp, của dân
tộc và của loài người mà không ngần ngại
hy sinh tất cả lợi ích riêng của cá nhân mình. Khi cần, thì sẵn sàng hy sinh cả
tính mạng của mình cũng không tiếc. Đó là biểu hiện rất rõ rệt, cao quý của đạo
đức cách mạng.
Bác nói: Có đạo đức cách mạng thì khi gặp thuận lợi và
thành công cũng vẫn giữ vững tinh thần gian khổ, chất phác, khiêm tốn, “lo
trước thiên hạ, vui sau thiên hạ”, lo hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, chứ không
kèn cựa về mặt hưởng thụ; không công thần, không quan liệu, không kiêu ngạo,
không hủ hóa. Đó là biểu hiện của đạo đức cách mạng. Người còn nói: Đạo đức
cách mạng không phải trên trời rơi xuống. Nó do đấu tranh, rèn luyện bền bỉ
hằng ngày mà phát triển và củng cố. Cũng như ngọc càng mài càng sáng, vàng càng
luyện càng trong. Cả cuộc đời hoạt động cách mạng, Bác Hồ luôn rèn luyện mình
để trở thành người có đạo đức cách mạng. Theo đó, Người đã làm giàu truyền thống
đạo đức của dân tộc Việt Nam bằng sự kế thừa tư tưởng đạo đức phương Đông,
những tinh hoa đạo đức nhân loại; tấm gương đạo đức của các nhà sáng lập chủ
nghĩa Mác đã nêu cho Người một mẫu mực về sự giản dị và sự khiêm tốn cao độ,
Người đã học tập và hành động bởi các tấm gương ấy, với nếp sống giản dị, coi
khinh sự xa hoa, yêu lao động, đồng cảm sâu sắc với người cùng khổ, hướng cuộc
đấu tranh của mình vào công cuộc giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, giải
phóng con người.
Chủ tịch Hồ Chí Minh cho rằng: "Đảng vừa là đạo
đức vừa là văn minh", là người khởi xướng và lãnh đạo mọi sự đổi thay của
đất nước qua các giai đoạn lịch sử của cách mạng. Muốn tiếp tục đưa sự nghiệp
cách mạng tiến đến đích cuối cùng, trước hết Đảng phải tự đổi mới, tự chỉnh
đốn.
Tự đổi mới, tự chỉnh đốn là khẳng định sự vận động nội
tại của Đảng cầm quyền trong quá trình lãnh đạo cách mạng, là sự nhận diện đúng
quy luật vận động, phát triển của Đảng. quán triệt tư tưởng Hồ Chí Minh về xây
dựng, chỉnh đốn Đảng vào cuộc vận động xây dựng, chỉnh đốn Đảng hiện nay, trước
hết mỗi cán bộ, đảng viên phải tăng cường học tập và làm theo tấm gương đạo đức
Hồ Chí Minh, trên cơ sở đó, nâng cao đạo
đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét